Site icon Chiase69.com Blog Chia sẻ thông tin tổng hợp hữu ích

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích

KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ ĐỐI VỚI MỘT CON VẬT NUÔI MÀ EM YÊU THÍCH

Nếu có ai hỏi rằng, đâu là con vật nuôi mà em yêu quý nhất, em sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng đó là chú chó mà gia đình em đã nuôi vào ba năm trước. Không chỉ yêu quý vì sự đáng yêu mà em còn rất ấn tượng với một sự việc xảy ra cách đây không lâu – mà sự việc đó đã để lại kỉ niệm sâu sắc trong lòng em.

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với chú cún yêu

Khoảng hơn ba năm về trước, em có dịp về thăm bà ngoại. Vừa nhìn thấy đàn cún con đang vui đùa bên mẹ, em đã muốn mang chú cún có bộ lông trắng muốt nổi bật về nhà mình mà chăm sóc. Được sự cho phép của bà và mẹ, chú cún ấy đã “nhập hộ khẩu”, trở thành một thành viên chính thức trong gia đình em.

Em rất thích đọc sách, và em đã dùng tên một nhân vật trong câu chuyện em vừa đọc để mà gọi tên chú chó thân yêu em mang về: Gin. Gin là một chú chó xinh xắn với bộ lông trắng muốt như tuyết, lại khá dài và vô cùng mềm mượt bởi chú thuộc giống chó Nhật. Thân người chú khá bé nhỏ, bốn chân ngắn cũn cỡn cứ chạy loanh quanh khắp sân nhà. Điểm em ấn tượng nhất ở Gin chính là đôi mắt – đôi mắt đen lay láy như hai hạt cườm, vừa nhìn vào đã thấy rõ sự thông minh lanh lợi. Thêm cả đôi tai mềm như nhung, cái mũi đen ươn ướt, những cái râu be bé,…tất cả những điều đó đã khiến em không thể nào ngừng chơi đùa với Gin mỗi khi em rảnh rỗi.

“Thành viên đặc biệt” trong gia đình không chỉ có mỗi Gin mà em còn chăm sóc một chú mèo tên Miu. Miu đã đến nhà em từ khá lâu trước khi mang Gin về. Vốn là hai giống loài đối lập từ thời xa xưa nên Gin với Miu cứ cắn nhau suốt ngày. Em đã tìm mọi cách giúp cho hai thú cưng sống hòa thuận với nhau nhưng có vẻ mọi việc chỉ là vô ích. Khi Miu ăn cơm, Gin luôn tranh giành phần ngon nhất. Lúc Miu sưởi nắng, Gin lại đi loanh quanh mà cắn vào đuôi Miu. Nhiều lúc Miu đau quá phản kháng lại nhưng cuối cùng, Miu cũng chịu thua mà ngồi một góc khẽ liếm láp những nơi bị Gin cắn. Chứng kiến cảnh đó, em cũng rất buồn nhưng không thể tìm ra cách nào để giải quyết cả.

Một buổi sáng mát dịu, em cùng hai người bạn đi dạo quanh cái ao trong vườn. Trời mát mẻ, chuồn chuồn bươm bướm chao liệng trông vui đến lạ! Miu vốn rất thích vờn những con vật be bé, liền nhảy theo mà vờn một chú bướm rực rỡ màu sắc. Miu cứ vô tư chạy theo cánh bướm mà không để ý rằng, mình đã đến bờ ao.

“Chủm…”

Âm thanh của một vật gì đó rơi xuống nước vang lên. Em hốt hoảng nhìn xuống ao. Trời ơi! Miu vì quá mê mải đuổi bướm mà đã rơi xuống ao rồi. Nhìn thấy Miu chới với vì không biết bơi, em càng cuống quýt vì bản thân em cũng không thể lội ra ao sâu như thế. Đang loay hoay tìm một cành cây để kéo chú mèo tội nghiệp, em lại tiếp tục chứng kiến một sự việc bất ngờ. Tự khi nào, chú chó trắng muốt đã lao ra giữa dòng nước, dùng hàm răng của mình mà ngoạm người bạn khác loài, vừa ngoạm vừa nỗ lực bơi vào bờ. Hai con vật thoát chết trong gang tấc. Em hốt hoảng ôm hai chú vào lòng, vừa ôm vừa khóc nức nở vì cứ nghĩ cả hai sẽ không đủ sức đến bên em nữa.

Từ sau sáng ngày hôm đó, Gin và Miu dường như trở nên thân thiết hơn. Không còn những lúc tranh ăn, hay không còn những khi cắn nhau giữa sân nhà,…mà thay vào đó là một hình ảnh hết sức dễ thương: Miu và Gin đang ngủ cạnh nhau một cách ngon lành. Nhìn thấy cảnh đó, cô chủ như em không thể nào mà không vui cho được.

Thời gian thấm thoát trôi qua, cả Gin và Miu giờ đã không còn bên cạnh em nữa. Tuy vậy, mỗi lần đi dạo qua bờ ao hôm nào, em lại như thấy hình ảnh hai con thú cưng dễ thương, để rồi nơi ấy đã trở thành một kỉ niệm sống mãi trong lòng em.

Exit mobile version